Chơi vơi

Sài Gòn ngày thứ 2 chào đón bằng nửa ngày mưa rả rích. Cứ bước ra đường là tôi lại dính mưa. Đã lâu rồi không viết blog. Thật ra trong đầu tôi mỗi ngày đều như bùng nổ nếu không có điều gì khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Thật sự vậy. Nhất là bây giờ, khi tôi đang trong khoảng thời gian "tạm rảnh rỗi", chính xác là tôi tự thưởng cho bản thân mình được ăn, ngủ, nghỉ ngơi, dành nhiều thời gian cho bản thân và người thương nhiều hơn sau khi làm events liên tiếp khiến cơ thể tôi kiệt sức.

Bài blog này có lẽ chỉ là những cảm xúc rời rạc về tất cả mọi thứ gần đây. Không có điểm nhấn, tiêu đề hay bất kì điều gì cụ thể tôi muốn nói tới. Lần gần đây nhất, entry thứ 2 của tôi - "Nếu một ngày chúng ta thành công, anh và em sẽ làm gì" 'tình cờ' được xuất hiện trên Tuệ Tuệ Radio của Tuệ Anh. Và khi lắng nghe nó từ giọng điệu của người khác, từng chữ một, tôi chợt nhận ra một điều... Tất cả các bài blog của tôi đều gắn liền với những sự kiện riêng biệt, với những cá nhân gắn liền với dòng thời gian đang chảy trôi trên từng con chữ. Và dù bài viết có mơ hồ cách mấy, dù tôi cố lèo lái tưởng tượng những thứ cảm xúc trong entry đó với một ai khác là điều không thể. Chỉ đúng nhân vật được đề cập đến mới khơi gợi đúng cảm nhận mà lần đó tôi đặt tay xuống type từng dòng một. Tiếc thay nhân vật trong entry thứ hai ấy chẳng mấy chốc là người mà bây giờ tôi còn không muốn gặp mặt, nói chuyện hay có bất kì mối liên kết nào. Thậm chí tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc chỉ vì lần đó hẹn anh ta ở ngay quán cafe mình thích nhất để rồi bây giờ "hắn" đến và tận hưởng vẻ đẹp kiêu kì của L'Usine một cách hiển nhiên. Không, không bao giờ hẹn gặp một người lạ mặt ở L'Usine nữa, tôi tự hứa!

Và cũng kể từ sau khi nhận ra điều này, tôi cũng tự đặt luật cho mình: 'Không lấy một ai đó làm cảm hứng viết blog quá hai entry!'. Tôi quả quyết trong lòng như thế để khoảng thời gian sau này, bản thân sẽ không cảm thấy dằn vặt vì những mối nhân duyên kì quặc đến "vô duyên" xuất hiện qua nhiều trên đây! Thế nhưng ngay trong cái entry này, thật ra tôi chỉ muốn nhắc đến "anh", người mà tôi đã đề cập đến trong entry trước. Nhưng tôi dằn lòng mình lại, vì tôi biết mình sẽ dành cho anh cả một bài viết trong lần tiếp theo. Đã gần một tháng kể từ khi chúng tôi nói chuyện với nhau đều đặn mỗi ngày, anh khiến tôi suy nghĩ về hết thảy mọi thứ những lần tôi lái xe đến bất kì đâu.

Vẫn vậy, kết thúc biết trước là một kết thúc buồn. Tôi vẫn quả quyết là rằng hai chúng tôi rõ là sẽ không đến được với nhau, và dẫu như có đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có tương lai. Dại khờ thay, tôi vẫn muốn đâm đầu vào. Đến nỗi cô bạn thân tôi còn bông đùa rằng "Mày cứ xem như anh ấy là nguồn cảm hứng để ra entry mới đi Steph ạ!". Cảm nắng anh để rồi lại một lần nữa tôi tự đóng cửa trái tim mình, mỗi lúc giấu nó đi sâu hơn, và niềm tin vào thứ gọi là "tình yêu" trở nên phù phiếm hơn bao giờ hết. 

Đôi khi anh khiến tôi vui đến mức tối về chẳng ngủ được. Đôi lúc anh lại khiến tôi buồn bực đến nỗi tôi vẫn hay mơ tưởng về chuyện sống một mình những tháng ngày sau này. 

"Là tôi may mắn sở hữu một căn hộ chung cư thật tiện nghi, đi làm có thu nhập vừa đủ sống. Nếu thế tôi chỉ muốn tối tối lại có thể tự nấu ăn, mày mò những món mới, lâu lâu ngẫu hứng lại nhảy một mình trên sàn gỗ mát lạnh vì tôi không baoh muốn mình ngừng nhảy. Rồi sau đó lại trong bộ đầm ngủ bằng ren mềm mại tự mình gậm nhấm một quyển sách hay một bộ phim. Rồi thiếp đi để rồi sáng mai từng tia nắng réo rắt gọi mời.
Rồi rảnh rỗi lại có những lúc bơi đêm để quên hết những muộn phiền, rồi thì lại nướng bánh cho một chàng trai mà tôi cảm mến mà không cần ngta đáp trả lại. 
Cuộc sống một mình thật kì lạ phải không?"

Tôi đã viết như thế trên Instagram vào những ngày anh không có ở Sài Gòn và dù cho anh có nhắn tin đều đặn cho tôi mỗi ngày, tôi vẫn biết mình chưa bao giờ hiện diện trong trái tim anh. Sáng nay, một cô bạn share trên FB article về "26 Foods You Should Learn To Cook In Your Twenties" và tôi lại nghĩ đến chuyện ở một mình, và mỗi tuần sẽ tự challenge bản thân, nấu một ăn mới, chụp hình và hiển nhiên đi khoe trên FB haha!

Rồi dạo gần đây chúng tôi không nói chuyện thường xuyên với nhau nữa, có lẽ vì cả hai nói với nhau quá nhiều để rồi chẳng biết nói gì. Và tôi lại tiếp tục dạt đi trong những suy nghĩ vẩn vơ...

"Đôi khi tôi nghĩ trong lúc xuân xanh, những năm 20 đẹp tươi nhất đời, người ta nên cố gắng đối xử tốt với nhau. Nói văn hoa một chút thì nó giống như một sự đầu tư dài hạn vậy. Bạn cố gắng có những relationships tốt và hiển nhiên là sau này bạn sẽ không phải thất vọng.
Tôi nghĩ là ai trên đời này sống, phấn đấu và nỗ lực cố gắng vì bất kì điều gì đi chăng nữa, thì cốt lõi vẫn là hạnh phúc. Nhưng đôi khi ngta thích đi đường vòng, làm khó bản thân và ng thương.
Gửi anh. :)"

Anh từng nói "Ai quen em hẳn là sướng lắm" và lúc đó duy nhất tôi chỉ nghĩ rằng tại sao hai ta không quen nhau. Có lẽ anh thích "khổ", có lẽ anh đang thương một ai đó mà không đáp trả... Mà dù như thế nào thì tôi cũng không muốn bận tâm nữa. Hôm qua lịch công việc vừa được gửi, vô số lời đề nghị đến với tôi. Và dĩ nhiên một kẻ tham công tiếc việc, không muốn làm bản thân buồn vì chuyện yêu đương, tôi lại gạt anh sang một bên để lao vào công việc như một con thiêu thân lần nữa. Hoặc là anh, hoặc là tiền, hoặc là có cả hai thứ. Cuộc chiến Kim Tiền!

Tôi vẫn biết việc để ai đó đọc được cảm xúc của mình, hiểu được tâm can đã được giấu nhẹm đi là một việc rất rất dại khờ nhưng có vẻ như tôi chẳng ngại ngần chia sẻ nó trên Instagram hay trên blog. Và tôi cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình một cách thành thục hơn nữa. Hay đúng hơn là một ngày nào đó, tôi hi vọng người ta sẽ chỉ nhắc đến tên mình gắn liền với những thành quả trong công việc và bất kì ai mỗi khi hỏi đến chuyện đời sống riêng tư, điều mà họ nhận được chỉ là con số không.

Mà dù sao thì... Hãy cứ hết mình đi! Có lẽ tôi sẽ không chịu "lỗ" lắm đâu. Hì... :)

P/s: lần tới hy vọng tôi sẽ kịp ra fashion entry thứ hai. Nhất định!

"Girls are beautiful when they smile"
Taken by my baby girl Tran Ng

0 comments

Pages

Powered by Blogger.

Blogroll

Blog Archive

Get In Touch

glam.stefanilla@gmail.com