Because we live for moments...

"I'd pay any price for this moment..."

Ngay trên những phút cuối cùng của chuyến đi, tôi đã nghĩ đến việc mình sẽ lưu hết tất cả mọi thứ vào bộ nhớ này như thế nào, sẽ viết blog ra sao, chia sẻ điều gì và giữ lại điều gì cho riêng mình.
Cảm ơn vì những mối nhân duyên đã đưa đẩy tôi đến với chuyến đi này. Ngay từ khi biết mình nằm trong danh sách những người sẽ đi Vũng Tàu, tôi đã háo hức không tả vì nhiều lí do. Tôi thật sự háo hức đến mức ngày nào cũng đọc kinh cầu nguyện và cố gắng làm vui ba mẹ chỉ để có cơ hội được xách ba lô lên và đi. Xin đừng vội bảo tôi khùng nhe! Thật ra là tôi có động lực để làm vậy mà hehe. Rồi bẵng đi một thời gian, mọi thứ nguội lạnh dần, vài chuyện xảy ra, tôi lại bắt đầu tự nhủ không biết việc tham gia chuyến đi này có phải là một sự lựa chọn đúng đắn, tôi liệu sẽ thấy vui không, tôi nên đi chung với ai trong lúc ở VT nhỉ vì ai cũng có đôi có cặp hết? Bao nhiêu câu hỏi bám lấy trong những dòng suy nghĩ đang chảy trôi...

Tuần trước khi đi bao nhiêu công việc dồn lại, và kết thúc bằng performance cho BBC closing. Một cái kết đẹp! Tôi đã sẵn sàng về với biển. Đã có nhiều lúc trong suốt 7 tháng qua tôi đã từng thấy ngột ngạt, cảm thấy không hề muốn ở SG thêm một phút giây nào nữa, chỉ muốn gạt phăng tất cả và đi đâu đó thật xa. Và cuối cùng tôi đã có thời gian thực sự cho riêng mình.

Năm ngày ở biển tôi đã thực sự thả hết lòng mình vào biển. Đặc biệt là 3 ngày đi với SG Crows. Có ai ngờ chuyến đi sẽ vui như thế nhỉ? Cả 20 năm trời đã đi du lịch đến nhiều nơi trong nước nhưng đây là chuyến đi đầu tiên du lịch bằng xe máy. Khỏi nói tôi hứng khởi và hồi hộp như thế nào. Sống tình cảm và nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng cảm xúc, vậy nên những chuyến đi này như cơn mưa tưới vào những gốc cây đang trơ trụi vì cái nắng bỏng rát của mùa hè. 
Con đường đi lên hải đăng đã khiến tôi phải thốt lên và cảm thấy vỡ oà nhiều lần vì quá đẹp. Tôi đã từng khao khát được băng qua những con đường ngập rũ những màu xanh của cành cây, một chút bóng râm và để tóc mình hoà vào gió. Cái cảm giác mãn nguyện khi những thấy mảng xanh đẹp đẽ ấy. Tôi có thể trả bất kì giá nào chỉ để đánh đổi lấy những trải nghiệm và cảm xúc này. Đây cũng chỉ là bắt đầu cho chuỗi những kỉ niệm đẹp tiếp theo...

Trăng những ngày này sáng quá. Siêu mặt trăng sáng đến nỗi toả ra những vòm sáng, soi lên mặt biển những mảng sáng gợn sóng. Mọi chuyện bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên vì pháo mà anh Koo mang theo. Giữa cái nền đen kịt, những thứ ánh sáng vàng cứ bất chợt lại nổi lên, cảm giác như chìm vào giữa ngân hà. Vui nhất chăc sẽ là những lúc đốt pháo lên và mọi người cứ bất giác chạy theo chả nghĩ suy gì. Nhớ đi nhớ lại vẫn thấy buồn cười nhất khúc này.

Tối về...
Eyes, nose, lips, music. Finally my cuddling dream has come true. Thank you. It takes time to forget every single detail. But actually I do not want to forget a thing. :)

Ngày thứ hai chuyển sang biệt thự ở. Vừa nhìn thấy hồ bơi là muốn nhảy ùm xuống bể nước. Cảm giác trôi lơ lửng trên mặt nước, mở mắt lên và nhìn bầu trời xanh thăm thẳm và trong đầu chẳng hề có chút chuyện buồn là những giây phút thật hiếm hoi mà tôi luôn mong mình cảm thấy khi ở SG. Dễ chịu quá. Bùng nổ nhất đêm này là lúc tất cả mọi người cùng bơi, xịt nước và làm đủ trò trên thành hồ. Có ai ngờ cái thành hồ và cái vòi nước lại hữu dụng đến vậy. Nghĩ lại là thấy buồn cười rồi. Phải chi có cái GoPro ở đây nhỉ, mình sẽ quay lại hết chả bỏ sót bất kì chi tiết nào! Ahhh nhất định sẽ có GoPro trước chuyến đi tiếp theo (hi vọng sẽ được đi chuyến tiếp theo với mọi người). Rồi cái khoảnh khắc pháo cháy trên bàn DJ và âm nhạc quyện lại trong cảm xúc và tiếng hò reo là thứ mãi mà chắc không ai không thấy như được bật tung khỏi hết thảy những suy nghĩ vô thường hằng ngày chỉ để mãi sống trong giây phút đó. Hạnh phúc quá, hạnh phúc lắm luôn í!!!!

Weed, cocktail, bơi làm người tôi nhoài đi hẳn. Rồi cúp điện toàn thành phố đến tận 2h20 phút nữa chứ. Vậy mà tôi cứ ngủ ngon lành trong vòng tay anh. Hah! :) Buổi sáng cuối cùng thật khó quên. Níu kéo mãi nhưng chúng tôi như những con người nhỏ bé đang chống lại sự chảy trôi đáng sợ của dòng thời gian, của kí ức và hiện thực sắp trở về.

8h45... 9h... 9h15... 9h30... 9h35
Níu kéo mãi cũng phải bước chân xuống giường.

The sunshine covered our eyes. And we kept closing ours just to stay in that moment for a while. Cuddling in BigBang music and talking nonsense. Holding me so tight that I could not even breath. Too hard to let these things be forgotten. :)

35km cuối cùng trên đường về có lẽ là 35km dài nhất tôi thấy trong đời mình. Quay về với nhịp sống hối hả đang đón chờ, quay về với công việc, với cộng sự, với sự học, tập luyện, với những lo lắng đời thường, quay về với 5 tháng cuối cùng làm sinh viên, quay về với hiện thực. Cảm giác đi giữa ngưỡng mơ và thực. Thật lòng chẳng muốn chút nào. Nhưng phải về, chăm chỉ lần nữa, áp lực lần nữa, nỗ lực nhiều hơn nữa và hi vọng tất cả sẽ lại gặp nhau, vui thật vui như thế này. Tôi thật sự mong mỏi điều này. Dù ngày về, mọi chuyện sẽ xảy đến như thế nào, tôi cũng sẵn sàng đón nhận, bước tiếp trên con đường mình phải đi chỉ với hi vọng mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua. Rồi lại vui một chút, một chút như 3 ngày qua... 

P/s:
Dear...
Thanks for all three amazing days that I could not ask for more, truly. You did treat me so nice that made me feel like I'm a queen and you're my king. You made me feel up, you made me feel low, you made me feel everything. It's hard to forget every moment that we've share each other. All of sweet touch you've brought to me and all the sweet memories you've made to me. I feel like it's exactly the same as the galaxy full of sparkling stars in the night sky. But once I'm back to reality, it will be broken into million pieces. Thanks for making my teenage dream come true, that cuddling dream, the hugs and holding hands and many more that I can't tell here. Thing will never be the same. Love never felt so good. But I know that feeling was real, those moments happened.

Because when I wake up again, nothing remains the same...
An empty space on the left of my bed and in my mind.


'Cause you're a sky, 'cause you're a sky full of stars
I'm gonna give you my heart
'Cause you're a sky, 'cause you're a sky full of stars
'Cause you light up the path

I don't care, go on and tear me apart
I don't care if you do, ooh
'Cause in a sky, 'cause in a sky full of stars
I think I saw you

'Cause you're a sky, 'cause you're a sky full of stars
I wanna die in your arms
'Cause you get lighter the more it gets dark
I'm gonna give you my heart

Are we all lost stars?



0 comments

Pages

Powered by Blogger.

Blogroll

Blog Archive

Get In Touch

glam.stefanilla@gmail.com