Ngày Đầu Tháng Năm Năm Hai Mươi's

Đó là một kì nghỉ lễ dài hạn mà những ngày đầu tôi tưởng mình sẽ chết vì ngủ quá nhiều. Trằn trọc những hai hôm không biết làm gì cho hết bảy ngày ở cái chốn Sài Gòn không thể quen thuộc hơn một chút nào nữa. Ấy vậy mà đã thứ sáu cuối tuần rồi. Lại bắt đầu hơi tiếc rẻ khoảng thời gian vui vẻ mà tôi có được. Tôi sẽ không đề cập đến những thú vui mà mình đã rong đuổi suốt mấy hôm nay. Nghỉ lễ là vậy mà ba bốn đêm liền tôi mất ngủ. 2h sáng, 3h sáng... Đêm qua những tới 4h sáng. Và nghĩ về những năm đầu 20 cùng những mối quan hệ "kì quặc". Không phải là nó bất thường, cũng chẳng phải tại những chàng trai xung quanh tôi kì cục, chỉ là tôi cảm nhận rõ sự thay đổi lẫn mâu thuẫn trong bản thân mình. Tôi bướng bỉnh chấp nhận những biến chuyển của nhận thức. 

Chả phải mới cách đây một tháng tôi còn đang có ý định hay là thôi tạm ngưng nghĩ đến một mối quan hệ thực sự. Và thoắt một nhịp chưa đủ cho một giấc ngủ trưa ngon lành, một chàng trai nhanh chóng bước vào tâm trí tôi. Và rồi mới tuần trước thôi tôi còn có cảm nắng anh chàng này như thể tôi đang tự cho mình một sự lựa chọn, một sự cố gắng. Hay là thử cố gắng yêu ai đó lại tự đầu. Vậy mà giờ đây mọi thứ trong mắt tôi nhoè đi trông thấy. Đôi khi quá hiểu một người, cách họ suy nghĩ, hành động và đánh giá... bạn thuộc nó như nằm lòng lại khiến bạn phải chần chừ. Nó không còn là chuyến phiêu lưu đầy khiêu khích nữa. Mọi thứ biến thành một cuộc trải nghiệm dài hạn nếu cả hai chúng tôi đồng lòng. Nếu là tôi trước đây, tôi vẫn sẽ ngông cuồng bước vào mối quan hệ này. Một kẻ lúc nào cũng thèm yêu như tôi thì chả ngại ngần gì. Còn bây giờ, nó như một cuộc chiến giữa lí trí và con tim vậy. Mọi hành động hiện thời như chỉ để thoả mãn cái cảm giác được phiêu cùng với niềm hạnh phúc ngắn hạn. Như vậy là đủ. Người ta ngại yêu, ngại thất bại. Hình như tôi cũng vậy. Chí ít là bây giờ. Nếu không muốn nói rằng tôi sống chết cũng không muốn để bản thân trở thành kẻ thất bại của 'tình đơn phương'. À không, quá sến, tôi sẽ gọi đó là one-sided-love.

Nhưng mà thế quái nào anh chàng này có quá nhiều điểm chung đi chứ. Cũng chả phải là thói quen chung mà cách chúng tôi mặc định vài thứ và cả nhận thức lẫn suy nghĩ. Nhưng lại một lần nữa, cái suy nghĩ thức thời về việc nhất-quyết-không-yêu-đơn-phương ai nữa khiến tôi quằn xéo não bộ mình một cách không thương tiếc. Mà xét cho cùng cũng chỉ vì cái tôi quá lớn. Chỉ vì tôi thừa biết ngoài kia không thiếu haters chầu chực những sơ hở nhỏ của mình, như những con thú ăn thịt chỉ chờ chút thời cơ chớp nhoáng nhào tới cấu xé một cách hả hê. Và tôi cũng chả quên được lần đó ai đó đã từng vào Ask fm của mình mỉa mai về những mối quan hệ thất bại không đi tới đâu của tôi. Kể từ dạo ấy tôi cũng tự đặt ra những nguyên tắc thật cứng nhắc trong chuyện tình cảm. Chắc chỉ để trấn ai và cảm thấy an toàn một chút thôi ấy mà.

"How much strong is your possessiveness, em?"

Tôi đã trả lời khá dông dài... Hừmm. Nhưng nếu có cơ hội thứ hai để trả lời lại câu hỏi này. Tôi sẽ chỉ nói "It's never enough, anh! ;)". 

Lại một lần khác rất gần đây thôi, trong lúc rời khỏi nhà hàng ở InterContinental để bước ra cổng. Chỉ trong 10s, rất ngắn, chưa đủ cho một cái nhớ nhung, dưới vòm trần rộng thênh thang cùng ánh đèn vàng hoa lệ, ngay tại thời khắc đó, trong tôi trùng lên một sự cô đơn sâu sắc đến nỗi tôi hiểu ra rằng mình đã quá quen với việc độc thân. Một người không thể sống thiếu tình yêu lại có thể nghiễm nhiên ngao ngán chấp nhận hiện thực này. Vẫn có thể làm tất cả mọi thứ một mình, cố gắng vì sự nghiệp và tương lai hết thảy chỉ vì một nỗi lo lắng nếu mai này không có lấy một bờ vai để tựa. Bước vào xe, tôi như nhoà vào nhịp thành phố một cách trống rỗng.

Nhưng...

"Can we give a try for just once in a lifetime? Passionate and loyal. Romantic yet private. Let our love be an experience between us, anh?"

Sài Gòn, ngày đầu tháng năm.

0 comments

Pages

Powered by Blogger.

Blogroll

Blog Archive

Get In Touch

glam.stefanilla@gmail.com